Có lẽ ai trong chúng ta cũng mang trong lòng một miền đất để thương, để nhớ – nơi chôn nhau cắt rốn, nơi lưu giữ những ký ức ấm áp của tuổi thơ. Với tôi, đó chính là mảnh đất Bình Định thân yêu.
Ngày rời quê lên thành phố học tập và làm việc, tôi mới cảm nhận sâu sắc hai chữ “xa quê”. Những ngày đầu nơi đất khách, giữa phố xá tấp nập, lòng tôi bỗng chênh vênh khi nhớ về tiếng sóng vỗ rì rào của biển Quy Nhơn, nhớ vị mặn mòi của gió, nhớ những buổi chiều thả hồn theo cánh diều bay lơ lửng trên đồng làng. Cái cảm giác ấy vừa bình dị, vừa da diết, như một nỗi nhớ không thể nguôi.
Xa quê, tôi nhớ những bữa cơm gia đình đơn sơ mà ấm áp, nhớ dáng mẹ lom khom bên hiên phơi lúa, nhớ bàn tay chai sạn của cha sau một ngày dài vất vả. Tôi thèm được một lần ngồi lại bên mâm cơm, nghe tiếng cười giòn tan của anh chị em, hay đơn giản chỉ là cảm giác yên bình khi cả nhà quây quần dưới mái ấm.
Bình Định trong tôi không chỉ là vùng đất võ hào hùng, nơi sản sinh bao anh hùng hào kiệt, mà còn là nơi chất chứa tình người mộc mạc, chan hòa. Người Bình Định đi đâu cũng mang trong mình sự chân chất, kiên cường và nghĩa tình. Chính điều ấy khiến tôi, dù ở nơi nào, cũng luôn tự hào khi nhắc đến hai tiếng “quê hương”.
Có đôi khi, giữa bộn bề cuộc sống nơi thành thị, tôi bỗng dừng lại, khẽ nhắm mắt để tìm về hình ảnh quê nhà: con đường đất đỏ quanh co, hàng tre xanh rì rào trong gió, hay những buổi sáng tinh khôi với tiếng gà gáy vang xa. Tất cả những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy lại là cả một trời thương nhớ trong lòng người xa quê.
Xa quê hương Bình Định thân yêu, tôi càng thấm thía giá trị của quê hương. Đó không chỉ là nơi ta sinh ra, lớn lên, mà còn là điểm tựa tinh thần, là cội nguồn nuôi dưỡng tâm hồn. Tôi tin rằng, dẫu có đi xa đến đâu, trái tim mỗi người con xứ Nẫu vẫn luôn hướng về quê nhà với tình cảm nồng nàn và sâu sắc nhất.